Không đủ nhớ sao dám nhận đã thương,
Nhưng đủ buồn dám kêu thương là nhớ.
Cứ âm thầm lặng lẽ,
Mải miết nỗi riêng tư.
Không đủ "tao" sao ôm niềm mặc khách,
Chẳng đủ "nhã" lỡ trút nỗi suy tư.
Cô đơn mượn Đá Nâu làm bạn,
Buồn một mình Nâu Đá ... loãng ra.
(H.N)
Chỉ man mác cũng đủ hiểu rằng Thu đến
Chút se lòng cũng đủ biết Thu sang...
Có ai hiểu thấu,
Nỗi riêng mang...
Thu chưa tròn tuổi, hương loang cô phòng...
Không đủ "nhớ" sao dám buông lời yêu dấu
Chưa đủ "quên" để dời gót quay đi
Thuyền đành lờ lửng giữa thì
Đâu bàn tay níu, cho bớt đi chòng chành...
(Phong Linh)
(vietgle)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét