Ko muốn để tên con.... Lần đầu...tay m run lên, lúng túng trước cơ thể con vẫn ấm áp khi trái tim con đã ngừng đập, trước nước mắt, tiếng khóc của hai nỗi đau quặn thắt...Con về trong giá lạnh, đưa con về chỉ có trái tim của những người chưa một lần nắm tay con, chưa 1 lần gặp....
Mình vẫn nhìn đời thật rất "dịu dàng" nhưng thật sự....sự THỜ Ơ, VÔ TRÁCH NHIỆM độc ác vô cùng khiến mình muốn điên lên!
......
Bệnh tật đe dọa sinh mạng, con tim lạnh cướp đi sự sống.... để lại sự hẫng hụt, để lại 1 vết sẹo đau nhức con tim cha mẹ mãi mãi.
.....về phòng hết tinh thần làm việc, rưng rưng, cay cay, điên tiết, bất lực.
...
Trấn tĩnh lại mới nhận ra một chút ấm áp, thăng bằng: Không đủ tiền trong người, không giấy tờ chứng minh nhưng người sếp nào đó vẫn vẫn đồng ý cho xe để đưa con về (trước khi doivai đến) khiến mình thật sự biết ơn, cuộc sống vẫn dịu dàng khi nhận được sự cảm thông và lòng tin đúng lúc dù đó là buổi sáng đầy giông tố, cả của trời. Sự chờ đợi với mình có thể 20 phút chỉ bằng nửa ngày, nhưng với cha mẹ của con có thể đã là 20 ngày.